Tại sao thất tình làm người ta đánh mất chính mình?
Tôi tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần về chủ đề này và đến cả lúc này khi đặt bàn tay lên bàn phím, tôi cũng chưa biết câu trả lời là gì. Và tất cả blog của tôi đều theo xu hướng như thế, tôi không bao giờ biết trước được giải pháp cho đến khi tôi hoàn thành bài viết.
Thay vì hỏi tại sao thất tình làm chúng ta đánh mất chính mình thì hãy hỏi tại sao chúng ta yêu? Chẳng ai sống mà không muốn yêu và được yêu, bởi yêu giúp cho chúng ta được nâng niu bản ngã của chính mình. Tôi được yêu vì tôi đáng yêu, vì tôi xinh đẹp, tôi giỏi, tôi là người tốt và tôi xứng đáng … hơn người khác. Có người được yêu vì họ sống thật với chính mình và họ được yêu vì con người thật dù chẳng hoàn hảo bởi tình yêu không có lý do. Còn có người không được yêu chẳng phải vì thua kém hay không xứng đáng, chỉ vì “phản chất hóa học không có" nên dù rằng câu trả lời có là “đúng hay không đúng thời điểm" thì tình cảm ấy cũng sẽ chẳng thành.
Khi bị từ chối, con người thường sẽ có thói quen phản bác, vì đau, vì buồn nhưng phần lớn là vì sợ bị bỏ rơi. Sự bỏ rơi mang con người vào trạng thái cùng cực của cô đơn và buồn tủi, bị gặm nhấm bởi cảm giác bị từ chối. Và đấy, sự từ chối chính là câu trả lời cho mọi vấn đề của thất tình.
Chúng ta không ngại nói NO với người khác nhưng cực kỳ bức xúc khi nhận chữ NO về mình. NO đồng nghĩa với không đúng, không được, không đáng và không cần. Và chỉ 1 chữ NO đơn giản, người cố chấp và có cái tôi quá lớn sẽ làm cho sự từ chối trở nên trầm trọng hơn để quy tội cho kẻ nói NO rằng không biết trân trọng bởi họ mới chính là điều đẹp nhất dành cho người đó.
Nếu như chúng ta có thể dừng lại một bước để suy ngẫm rằng việc phản ứng với chữ NO là vì quá yêu một người và sợ đánh mất hay vì quá tổn thương đến cái TÔI của chính mình, có lẽ câu trả lời sẽ xuất hiện. Tôi không tin vào tình yêu vị kỉ vì chẳng ai yêu 1 người hơn bản thân mình dù sự vị kỉ đó đến từ tự nguyện. Cùng nhớ rằng tự nguyện là ước muốn của bản thân, nếu bản thân không đồng tình thì chẳng ai có thể ép buộc. Và tại sao bản thân lại đồng tình với vị kỉ vì một tình yêu, vì bản thân cảm thấy vui khi được làm điều đó. Và cuối cùng thì chúng ta vị kỉ để yêu vì muốn làm cho mình vui trước khi biết người khác có vui hay thật sự có cần điều đó hay không. Vậy thì khi nhận về sự từ chối, nếu không bình tĩnh phân tích và thấu hiểu, chúng ta sẽ đánh mất chính mình vì sự từ chối ấy trong khi thực tế là chúng ta chính là người tự đưa mình vào ngõ hẹp ấy.
Tôi tin rằng chẳng có lời khuyên nào giúp bạn vượt qua được sự thất tình vì dù có lý lẽ chặt chẽ thế nào, trái tim vẫn vượt qua lý trí để tin và nghe những gì mình muốn tin và nghe. Chẳng có liều thuốc nào tốt nhất và cũng chẳng có lời khuyên nào bạn muốn nghe lúc nào mà chỉ có thời gian và sự bình tĩnh sẽ là liều thuốc duy nhất. Bạn sẽ vượt qua và sẽ tiếp tục đau khổ vì thất tình vì con người vốn dĩ khó đón nhận sự từ chối và lại phải học cách bình tĩnh đón nhận lại từ đầu. Thất tình cũng chỉ là một cảm giác khi cái tôi bị tổn thương, bởi vì mình quá yêu chính mình nên mới không thể chấp nhận người khác không yêu mình bằng như thế. Khi biết học cách quy đổi lý do về mình thì mọi vấn đề sẽ tự khắc được giải quyết vì chỉ có chúng ta mới “trị được bệnh" cho chính mình.

Những khu rừng luôn điềm tĩnh, khoáng đãng những ngày đón chờ bão dù biết trước rằng bão sẽ đến. Và chúng ta cũng cần phải như thế bởi thất tình vẫn sẽ đến, không ở hình thức này thì cũng sẽ là hình dạng khác. Và chỉ cần một chút thời gian, một chút tỉnh táo, mọi cảm giác bức bối tại thời điểm này sẽ mau chóng tan biến. Ánh sáng luôn nằm ở phía cuối của con đường.